Thông tin về Vương Hãn trong các nguồn tư liệu Thoát Lý

Trong Đoạn 150-151 của Bí sử Mông Cổ (viết năm 1240):

"Vương Hãn của tộc Khắc Liệt trước đó đã là một người bạn tốt và là anda (anh em ruột thịt) của Dã Tốc Cai. Lý do trở thành anda như sau: Vương Hãn sau khi giết các anh em của mình, các con trai của Cha Khan Kurchakus Buyuruk, đã có những hành động thù địch cùng với người chú của mình là Gur Khan và ẩn náu tại một vùng đất có tên là Kara'un Crevice. Từ đó, ông ta gần như không thể trốn thoát cùng khoảng một trăm người nên đã tìm đến Dã Tốc Cai. Dã Tốc Cai đã bảo hộ anh ta và dẫn đội quân của mình, xua đuổi Gur Khan đến vùng đất của người Đảng Hạng, bắt thần dân và gia súc của mình và giao cho Vương Hãn và trở thành anda. Sau đó Erkh Khar, anh trai của vị Vương Hãn, sợ bị Vương Hãn ám sát, đã chạy trốn đến chỗ Inancha Khan của Nãi Man. Khi Inancha Khan đến cùng với đội quân của mình, Vương Hãn đã bỏ trốn, lang thang qua ba thành phố và đến chỗ Gur Khan của Tây Liêu, ông ta trở nên thù địch với vị hãn đó và lang thang qua các thành phố của người Duy Ngô Nhĩ và Đảng Hạng, dẫn theo năm con dê và uống máu lạc đà và hầu như không sống sót đến Hồ Guse'ur, nơi Thành Cát Tư Hãn, nhớ lại lần ông ta trở thành anda với cha mình là Dã Tốc Cai, đã cử các sứ thần của mình là Dahai Baatar và Sukekei Je'un đến đón ông ta và sau đó Thành Cát Tư Hãn đích thân đến đón ông tại đầu nguồn sông Kherlen. Thương xót cho hành trình đói khát gian khổ của mình, ông đã giao cho bề tôi của mình (Thành Cát Tư Hãn), nuôi dưỡng ông ta trong (trại) Khuree của riêng mình và chăm sóc ông ta. Mùa đông năm đó họ cùng nhau chuyển đến trú đông tại Khubakhaya. "

Trong Đoạn 152 của Bí sử:

"Những người anh em và quý tộc của Vương Hãn đã kể như sau: 'Người anh cả này của chúng ta là một người không tốt, có ý đồ xấu xa giết chết người thân của mình. Ông ta đã giết những người anh em quý giá của mình. Ông ta cũng chạy đến Tây Liêu để được bảo vệ và ẩn náu ở đó trong sự khuất phục. Ông ta không yêu bộ tộc của mình mà khiến nó phải chịu đựng một cách tàn nhẫn. Chúng ta phải làm gì với ông ta? Khi ông ta lên bảy tuổi, ông ta đã bị bắt bởi người Miệt Nhi Khất, mặc một bộ đồ da dê đen, đi đến Buur Steppe của Selenge và sống giã ngũ cốc cho tộc Miệt Nhi Khất. Cha của ông ta là Kurchakus Buyuruk Khan đã tấn công tộc Miệt Nhi Khất và cứu con trai mình. Nhưng Thoát Lý này lại bị bắt bởi Ajai Khan của người Tatar, người đã bắt ông ta và mẹ ông khi mới ở tuổi 13. Ở đó, ông ta phải chăn những con lạc đà, sau đó ông ta trốn thoát với người chăn cừu của Ajai Khan, chạy trốn khỏi Nãi Man trong sợ hãi và đến chỗ Gur Khan của Tây Liêu tại sông Chui ở vùng đất Sartuul (Hồi giáo). Ở đó một năm anh ta lại chạy trốn và lang thang qua vùng đất của người Duy Ngô Nhĩ, chạy trốn qua đất của người Đảng Hạng, dẫn theo năm con dê, ăn máu lạc đà và đến chỗ Thiết Mộc Chân với một con ngựa nâu mù. Cậu trai tốt Thiết Mộc Chân đã bảo hộ ông ta và cho ông ta ăn. Nhưng giờ ông ấy quên mất mình là ai và đang ấp ủ những ý định xấu xa. ' Vương Hãn đã cho những người tham gia cuộc thảo luận, gồm Elqudur, Khulbari và Arin Taij những người anh em và quý tộc của ông bị bắt. Em trai của Vương Hãn là Jakha Khambu đã trốn thoát được và đến tộc Nãi Man. Vương Hãn đưa những người anh em bị bắt của mình vào lều và nói 'Anh bảo sao về cách tôi đi qua vùng đất của người Duy Ngô Nhĩ và vùng đất Đảng Hạng? Những kẻ khốn nạn này đã nghĩ gì vậy? "Và nhổ nước bọt vào mặt họ. Sau đó, ông ta khiến những người khác trong lều đứng dậy và nhổ nước bọt vào mặt họ. Ông ta thả ngựa của họ ra.”

Trong Đoạn 164 của Bí sử:

"Vương hãn đã kể lại rằng" anda Dã Tốc Cai của tôi đã cứu và tái hợp đất nước đã mất và đang chết của tôi. Con trai cả của ông ấy là Thiết Mộc Chân đã tái hợp và duy trì quốc gia đã bị phân tán và lang thang của tôi. Hai người, cha và con trai, để duy trì quốc gia của tôi: ai đã khiến họ cố gắng một cách tha thiết? Vì điều gì mà họ đã phải chịu đựng một cách vô vị lợi như vậy? Nếu tôi, một người đàn ông già như tôi, được dựa vào một ngọn núi cao, gục đầu trên cỏ và ra đi, thì ai sẽ là người thừa kế đất nước rộng lớn này của tôi? Nếu tôi, Thoát Lý hãn rời bỏ ger có tường bao quanh và đi đến một cái ger đá, ai sẽ chăm sóc cho đất nước đã được tập hợp dưới quyền tôi?... Mặc dù tôi có những người anh em nhưng họ không thể gánh vác công việc đất nước, họ không có tính cách ổn định tốt, họ là những người phiền phức và khó tính. Mặc dù tôi có một người con trai duy nhất là Sengum nhưng nó không có bạn đời. Tôi sẽ để Thiết Mộc Chân trở thành anh cả của Sengum, tôi sẽ có hai con trai và sống những năm tháng còn lại của tôi trong yên bình. ' Sau đó Thành Cát Tư Hãn và Vương Hãn trở thành cha con tại khu Rừng Đen của sông Tuul. Từ lâu Vương Hãn đã trở thành anda với Dã Tốc Cai vì vậy ông ta coi Vương Hãn như cha của mình và họ đã trở thành cha con. Họ nói những lời sau đây: 'Khi chúng ta chiến đấu chống lại kẻ thù ngoại tộc, chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu. Khi chúng ta đi săn giải trí trên núi đá, chúng ta hãy cùng nhau đi săn. " Thiết Mộc Chân và Vương Hãn lại nói: "Nếu lưỡi rắn độc chen vào giữa chúng ta, chúng ta đừng xa cách nhau mà hãy gặp mặt trực tiếp và hóa giải cái ác nghiệt đó. Khi một chiếc răng nanh xuất hiện giữa những người bạn phá vỡ sự đoàn kết, chúng ta đừng thù địch nhau mà hãy gặp gỡ và nói chuyện trực tiếp và tìm ra những lý do. ' Vì vậy, họ đã kiên định lời nói của mình và đi tiếp trong tình bạn. "

Trong Đoạn 178 của Lịch sử Bí mật:

"Vương Hãn khi nghe được những lời này (của Thành Cát Tư Hãn) đã nói: 'Than ôi, tôi đã tách rời khỏi con trai ngoan của mình và làm bôi bác vị thế tốt của mình. Tôi đã chia rẽ với người con trai đáng kính của mình và đã làm một hành vi mất đoàn kết." Sau khi nói những lời ăn năn này, ông ta đã tuyên thệ rằng 'Nếu tôi nghĩ xấu con trai tôi, Temujin có thể máu của tôi sẽ chảy như vầy' và ông ta dùng dao chọc vào đầu ngón tay của mình, lấy máu vào một chiếc hộp nhỏ và nói rằng 'Hãy cho cái này cho con trai tôi. ' Thành Cát Tư Hãn sau đó đã gửi thông điệp sau cho Trát Mộc Hợp: "Với dã tâm độc ác, ông đã tách tôi ra khỏi người cha hãn của tôi. Ai dậy sớm hơn trong hai chúng ta sẽ uống từ chiếc cốc màu xanh của cha chúng ta (Vương Hãn). Tôi luôn thức dậy sớm hơn và đã uống từ cốc của ông ấy nên ngươi chắc hẳn phải ghen tị. Bây giờ hãy uống hết sức có thể từ chiếc cốc màu xanh của cha hãn. Làm sao ngươi có thể cạn được nó? ‘'

Trong Đoạn 189 của Bí sử:

"Gurbesu, mẹ của Tayan Khan của tộc Nãi Man kể lại rằng:" Vương Hãn là một vị hãn vĩ đại và lâu đời. Hãy mang đầu của ông ấy đi. Nếu đó thực sự là ông ấy, chúng tôi sẽ tôn thờ ông ấy "và bà đã cử một sứ giả đến Korisu-beki. Họ chặt đầu ông ấy. ra khỏi xác và mang nó đến và đó thực sự là ông ấy. Vì vậy, họ đặt đầu anh ta trên một tấm đệm trắng, dâng thức ăn, thổi kèn, chơi trò cưỡi ngựa và thờ cún, đặt đồ ăn cúng và nâng chén. Khi đó, Tayan Khan giận dữ vì cái đầu mỉm cười dẫm lên cái đầu đó. Lúc đó Kugse'u Sabrag nói: 'Cắt và mang đầu một gã hãn chết, dẫm lên và ném nó đi có đúng không? Những con chó của chúng tôi đã bắt đầu hú lên (với những điềm báo xấu). "

Trong cuốn Lịch sử Giáo hội của Bar Hebraeus viết vào thế kỷ 13 [3]:

Trong Những chuyến đi của Marco Polo, cuốn 1, chương 47:

"Bây giờ vào năm Công nguyên 1200, ông ấy đã gửi một sứ giả đến Prester John bày tỏ mong muốn lấy con gái ông làm vợ. Nhưng khi Prester John nghe tin Chinghis Kaan đòi cưới con gái ông ấy, ông ấy đã rất tức giận và nói với các sứ giả," Trơ trẽn gì thế này, đi hỏi vợ cho con gái tôi! Có phải hắn không rõ rằng hắn chỉ là một tay sai và một chư hầu của tôi? Hãy quay lại với hắn và nói với hắn rằng tôi thà phóng hỏa đốt con gái mình hơn là gả con gái cho hắn, và rằng hắn đáng chết dưới tay tôi, kẻ nổi loạn và kẻ phản bội chính là hắn! ”Vì vậy, ông ta ra lệnh cho các sứ giả tại đó không bao giờ gặp mặt ông ta nữa. Các sứ giả, khi nhận được câu trả lời này, đã quay về ngay lập tức, nhanh chóng đến gặp chủ nhân của họ, và kể lại tất cả những gì Prester John đã ra lệnh cho họ nói, không giấu bất cứ thứ gì.